
Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về…
(Trịnh Công Sơn)
Tiễn em đi trong quắt quay nỗi nhớ. Nỗi nhớ ngập đầy trong ánh mắt và bóng chiều cứ thản nhiên rơi…
Như một tiếng thở dài…
Thế là em đã đi rồi.
Chiều trên sân ga nhạt nhòa.
Tóc rối thôi bồng bềnh trong gió.
Em đã đi.
Và …
Đã hết…
Như chuyến tàu hôm nay,
hôm sau không còn em trên đó…
Phố đã lên đèn. Trời không mưa. Em đi, trời đầy gió.
Những cơn gió không biết là vô tình hay cố ý cứ thổi bay những chiếc lá khô rơi rụng. Những chiếc lá không hình thù không màu sắc rơi chồng lên nhau một cách kì quặc tạo thành những cơn mưa lá bay bay.
Và sau những cơn mưa lá ấy là những cơn mưa màu.
Màu nối màu khỏa lấp lên nhau tạo thành một mảng dày muôn màu muôn sắc. Màu mây trời hòa trong màu mắt em – màu của bi thương, của xót xa hòa cùng màu nhung nhớ đong đầy…
Lá cứ bay bay.
Như em.
Em mỏng manh như lá, mơ hồ và đẹp bồng bềnh như lá.
Những chiếc lá chao mình nương theo cánh gió… Gió đưa lá bay xa. Mang theo em. Em đi. Chỉ nỗi nhớ quay về. Nỗi nhớ cứ mỗi ngày một dài hơn.
Em bảo không cần nhớ. Nhớ là một điều vô bổ. Nhớ làm gì khi mỗi ngày nắng vẫn lên. Cây rụng lá, chồi non lại xanh màu.
Em đi rồi. Như mây.
Vẫn là mây. Bồng bềnh và viễn mộng.
Em đi
Xao xác lá
Chiều sân ga vọng về
Nỗi nhớ không còn em
Để nhớ…
Khắp không gian ngập chìm trong sắc chiều như khung cảnh một bài ca – thơ của người thơ họ Trịnh:… Gió heo may đã về /Chiều tím loang vỉa hè /Và gió hôn tóc thề /Rồi mùa thu bay đi /Trong nắng vàng chiều nay /Anh nghe buồn mình trên ấy /Chiều cuối trời nhiều mây ….
Những chiếc lá thu khi nào vẫn còn nằm im trong hộc tủ đợi ngày em ngắm, có lẽ giờ, người ngắm lá chỉ còn lại một mình, và lá tự ngắm mình khi sắc màu phai dần theo tháng ngày đi xa.
Em đi
Sân ga
Tiếng còi tàu vẫn rúc lên trong gió
Chỉ nỗi nhớ
Một mình
Ngồi đếm lá
Thu rơi…
Nguyễn Hữu Tình