
Qui Nhơn những ngày đầu hạ, nắng mưa quyện vào nhau. Lá vàng lại rụng đầy khắp phố. Lá như những cánh thiếp bay bay từ ban công một thời. Tôi cúi nhặt một chiếc theo gió bay lại từ phía xa.
Trên tay tôi, lá mang sắc trời, mang hương biển và bao cảm giác xưa.
Không biết là tôi nhặt lá hay lá đã nhặt tôi trong sớm hạ nắng còn chưa đỏ mắt.
Và chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại viết lên lá những dòng ngày xưa, có lẽ như một thói quen:
Em dựa lưng vào bức tường kí ức ẩm ướt
Chông chênh hai đầu nỗi nhớ
Phía ô cửa ngăn hiện tại và quá khứ
Cỏ dại đã lan đầy
Em gom kỉ niệm, em nhặt được đầy tay…
Ngày ấy nói đùa chọc em rằng kỉ niệm em nhặt hết rồi, anh biết nhặt gì đây, thì thôi, tự nhặt cho mình lá.
Lá đẹp. Em cười và nụ cười em đẹp như lá…
Lá rơi. Nụ cười em rơi. Như tiếng bồ câu đánh thức sớm mai đầy nắng. Như hương hoa sứ thoang thoảng đầu hè. Như một vòng xe…
Tôi thích lá. Tháng ngày qua, mỗi khi nhặt lá cảm giác cứ như thể là đang nhặt cho mình những nụ cười em đã rơi tự khi nào.
Lá rơi. Rơi theo giọt nắng. Cây đứng lặng. Nắng ướt mắt mây trời.
Tôi lại sắp xa phố biển. Tiễn tôi có lẽ vẫn là nắng, gió và lá. Nhưng hành trang lần này thêm được tiếng bồ câu.
Văn thế mới là văn!
Vô tình đọc, vô tình đau, đau hơn hoạn. Đắng cay tình đời. Ngậm ngùi, thổ tả ơi.
Ôi! Vui nhé thổ tả ơi.
Người ngồi đọc LÁ, hay ngồi đếm cánh hoa?…Đếm lá – như đếm phận mình buông trên lá. Đếm cánh hoa – đếm mộng đời thản nhiên rơi…rơi theo năm tháng vô tình.
[Hình chỉ mang tính minh họa]
Ừ thì…Yêu này…không yêu này…….