
Những ngày đầu thu nắng mưa bất chợt. Phố không hoa, không tiếng biển vọng về, chỉ bảng lảng cánh chuồn chuồn rắc thêm vào nỗi nhớ. Nỗi nhớ cứ lang thang…
Như một lần… Đêm mưa – thân lữ khách – cánh chuồn chuồn tả tơi…
Cánh chuồn chuồn mang em cùng nỗi nhớ rót vào thinh không. Sau những đêm mưa, nỗi nhớ hóa gầy và nỗi nhớ cứ mỗi ngày qua đi, phai dần, phai dần như mây khói tan vào trong cái nóng của những ngày nắng hạ. Trôi xa.
Cánh chuồn chuồn không em
Như dòng mưa. Như vạt nắng. Như sắc cầu vồng chênh chao…
Em đi trời trở gió
Gió lang thang
Em đi
Góc phố cuối chiều
Chuồn chuồn xoay tròn
Như chong chóng rơi vương đất
Nhặt từng cánh còn khép mặt như nhặt lại cho mình, cho cả em, những vụn vỡ của một nỗi nhớ tả tơi. Nỗi nhớ – không còn em – để nhớ.