
Nguyễn Hữu Tình
Bé sống bên hè phố vin vào lòng thương của bao người xa lạ.
Nhìn những đứa trẻ nhà người trong vòng tay bố mẹ.
Nói.
Cười.
Và khóc…
Khóc vì mít ướt, vì hư bị đánh đòn, vì…
Bé không biết nói. Không biết khóc. Chỉ biết cười.
Vui – cười. Buồn – cười. Xin ăn bằng nụ cười…
Bao lần trong mơ, Bé hỏi Tiên ông: “Sao cháu không biết nói? Sao cháu không biết khóc?...”
Tiên ông cười.
Bé mơ được khóc một lần trong vòng tay bố mẹ.
Sớm mai.
Mắt không nước mắt.
Lại cười