
Ta tìm nhau
Áng mây chiều thổn thức
Cơn mưa rào
Cuối hạ vẫn lặng thinh
Ta tìm nhau
Bóng lá khẽ nghiêng mình
Thâu nắng hạ
Ươm xanh màu nhung nhớ
Đường cỏ may
Gió lẻ bước mong chờ
Ti – gôn rụng mang nỗi sầu tim vỡ
Tháng Tám về
Rón rén tiếng hạ rơi
Ta tìm nhau
Sương trắng ngõ bồi hồi
Quả sấu lăn lăn – bản tình ca ngày ấy
Hoa cỏ đong đầy
Nỗi nhớ – Một dòng Ngâu !
HAI SẮC HOA TIGÔN
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.
Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy.
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.
Từ đấy thu rồi thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
“Người ấy” cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tâm bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu cũ rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu…
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
“Ti – gôn rụng mang nỗi sầu tim vỡ”
Hưng ngụ ý gì khi ghi lại câu này?
à, em thích nhất câu này.
Tôi nhớ lại khoảng không đó, nơi tháng 8 hiện hữu …
Tháng Tám, không có lá vàng tràn ngập phố, không có hoa sữa ngọt ngào góc đường mỗi đêm trở về nhà, không có cả hy vọng cho tương lai về một tình yêu lặng lẽ. Chắc ta cứ mãi mơ hồ như thế, khát khao như thế, âm thầm như thế, nhẹ nhàng ta sẽ không tự làm tổn thương chính mình thêm nữa.
Tháng 8, qua còn mỗi tôi!
Tháng Tám qua, có lá vàng ngập tràn khắp phố, có hoa sữa ngọt ngào góc đường mỗi đêm trở về nhà, có cả hy vọng cho tương lai về một tình yêu lặng lẽ. Chắc người không mơ hồ khi nói thế, khát khao và âm thầm, nhẹ nhàng người không những không tự làm tổn thương mình mà còn làm cho người yêu của người nhung nhớ và yêu hơn.
Vo Trinh, anh đã lỡ mất em trong cuộc đời này. Nụ hôn năm ấy như nhát dao mỗi ngày cứa nát tim anh. Em đi theo người, bỏ quên hoa sữa, quên luôn tháng 8 của anh và em. Anh không trách em, cũng không có quyền trách em. Lỗi là do anh, anh không tốt. Anh không đã không thể giữ em trong vòng tay của mình. Em bé nhỏ và mỏng manh như cánh gió đồng chiều lướt qua đời anh, như một làn hơi…
Chuyến xe định mệnh đã đưa em đến với anh và trong một khoảnh khắc , bước ngoặc thời gian đã khiến anh lạc mất em. Nước mắt anh đã rơi trên cung đường hoài niệm từ bao năm nay mỗi khi quay về. Tháng 8 trong anh có lẽ nát tan cùng bao gốc hoa sữa bị người chặt bỏ. Anh nhớ em!
Vo Trinh em, nếu có khi nào em vô tình ghé lại nơi đây, hãy nhắn cho anh 1 chữ dù là chữ ” Quên ” thì kiếp này cũng như anh đã mãn nguyện. Em hạnh phúc bên người, và anh sẽ lang thang cho hết cuộc tình này, trong quãng đời này…không cùng em.